Tôi vội vàng đi tới, giữ chặt tay Chung Vạn Sơn, ông ta cố sức mà thở hổn hển.

- Xương Thiên Sư, tạm thời giao cho Hàn Thanh Thiên bảo quản, lúc cậu ta còn sống, không ai được đòi cậu ta, ở Chung gia, thân phận Hàn Thanh Thiên cùng cấp với trưởng lão.

Tôi không có lên tiếng, mấp máy môi, nghe ông ta nói, giờ này khắc này, tôi còn có thể nói cái gì đây?

Thanh âm suy yếu của Chung Vạn Sơn còn đang tiếp tục.

- Cuộc chiến giữa hai giới Huyền, Linh, Chung gia thân là người trong Huyền giới, nhưng trăm năm tới vẫn đứng ngoài cuộc, vì thế cho nên mới bị người khi dễ, ngay trong ngày hôm nay, Chung Tức Mặc, đại biểu Thiên Sư Chung gia rời núi. Chung Tức Ly, ở nhà cần luyện đạo pháp, nếu có một ngày Huyền giới yêu cầu Chung gia ta xuất lực, đạo nghĩa không thể chối từ, tất cả, đều phải nghe lời Thanh Thiên.

Hai câu này của ông ta, là nói cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Ngũ, hai người sớm đã quỳ trên mặt đất, lúc này cố nén bi thống, liên tục gật đầu, lúc này Chung Vạn Sơn mới hơi hơi thở dốc một trận, dường như đã thoáng yên lòng, rồi lại nhìn về phía Chung Vạn Lý nói.

- Huynh đệ, Chung gia sinh tử tồn vong, ta giao cho ngươi, chỉ mong ngày nào đó, ta có thể nhắm mắt ở cửu tuyền, cũng có mặt đi gặp tổ tông...... Kê Huyết Thạch hồ lô, liền...

Ông ta nói tới đây, ngữ điệu bỗng nhiên cứng lại, hô hấp dồn dập, ông ta cố giãy giụa nói.

- …… Huyết hồ lô, giao cho…… Tiểu Bạch…… Nó…… Con…… Muốn tìm được…… Con…… Phụ thân…… Về nhà……

Lão nhân đứt quãng nói xong câu đó, bỗng nhiên giơ tay chỉ vào Tiểu Bạch, giống như còn có rất rất nhiều điều nói muốn nói, nhưng môi không thể nào động đậy nổi nữa, tay mềm mại rũ xuống, hai mắt trợn lên, nhìn thẳng lên trần nhà Chung gia, rốt cuộc không thể động đậy được nữa.

Trầm mặc, không khí trầm mặc giống như đặc lại, ước chừng qua mấy giây, tiếng khóc mới bắt đầu vang lên, cả phòng bi thanh, tôi cố nén nước mắt nơi hốc mắt, kéo ra Tiểu Bạch đang dùng sức lay động lão nhân, thấp giọng nói.

- Không nên động đậy ông ấy như thế, nếu không sẽ ảnh hưởng hồn phách của ông ly thể, ông sẽ rất thống khổ, người, các người…

Tiếng nói của tôi rất nhanh đã bị tiếng khóc bao phủ, Tiểu Bạch buông ra cánh tay đang nắm chặt lão nhân, nhưng lại khóc lợi hại hơn, tôi thở dài, lau nước mắt, lặng lẽ rời khỏi nhà chính.

Để cho bọn họ khóc cho thoải mái đi, tôi đi đến trong viện, lại thấy tất cả các thôn dân đều quỳ gối ngoài cửa lớn, một đám yên lặng khóc nức nở, nói vậy bọn họ cũng biết lão nhân sắp rời đi, đều tới tiễn đưa lão nhân đi.

Thấy cảnh tư tình, trong lòng tôi khổ sở, lung lay tìm cái bậc thang ngồi xuống, chôn mặt thật sâu trong cánh tay, trong đầu như một cuộn chỉ rối, rất rất nhiều ý niệm ùn ùn kéo đến, nhưng tôi căn bản không còn khả năng đi tự hỏi, cứ để cho những thứ đó chậm chạp trôi đi, thiên ti vạn lũ manh mối, tràn ngập trong óc tôi, đan chéo ở bên nhau, hình thành vô số mảnh nhỏ hình ảnh.

Giờ khắc này, dường như tôi rơi vào trạng thái vô ý thức, tôi không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì, cũng không biết mình muốn cái gì, thời gian phảng phất đọng lại vào giờ phút này, cũng phảng phất lập tức đã trôi qua ngàn năm, vài bức hình ảnh kia không ngừng đánh sâu vào trong óc tôi, tựa như từng màn điện ảnh hồi phóng, từ lúc ban đầu bắt đầu thẳng đến……

…… Cự mãng che trời …… Rung trời động đất…… Sương đen…… Hồng quang…… Sát tự quyết……

Lập tức, tôi trong đầu sở hữu hình ảnh nháy mắt đều biến mất, một cái cực đại vô cùng chữ Sát màu máu, tràn ngập toàn bộ đầu óc tôi.

Đầu tôi bỗng nhiên đau muốn nứt ra, chữ Sát màu máu này phảng phất như mang theo một loại lực lượng kỳ dị, không ngừng phóng đại ở trong đầu tôi, thậm chí làm ngực tôi nặng nề, khí huyết cuồn cuộn, giờ khắc này, tôi phảng phất cảm nhận được trong chữ Sát màu máu này ẩn chứa thô bạo cùng sát khí nóng hôi hổi, đột nhiên tim tôi đập gia tốc, phanh phanh phanh giống như nổi trống, giống như trong máu có thứ gì, đang phát sinh, đang sôi trào……

Giờ khắc này, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, trước mắt là một mảnh huyết hồng, chữ Sát màu máu phảng phất hóa thành một cái đầm máu loãng, không ngừng quay cuồng, vô số xương khô cùng vong linh ở bên trong giãy giụa tru lên……

Một loại xúc động cùng khô nóng không thể tả trào đến từng đợt, trong lòng tôi càng thêm khó chịu, theo bản năng nắm chặt quyền, bỗng nhiên rất muốn một quyền đánh dập nát một màn hình ảnh trước mắt này, xé đến nát nhừ.

Tôi đã quên mất lúc này đang ở phương nào, trong đầu nóng lên, lập tức đứng lên, hô to một tiếng, dùng hết sức đấm một quyền vào phía trước mặt.

- Phanh!

Tôi đánh ra một quyền, lại giống như đánh trúng cái gì đó, nhưng lại không giống như là một cái đầm máu loãng mà tôi thấy, mà là bị thứ gì ngăn cản, trước người bỗng nhiên có người hô ha kêu một tiếng, tức khắc tôi cảm thấy cánh tay ăn đau một trận, cư nhiên bị người ngạnh sinh sinh cong bẻ lại, một tiếng kêu to, trước mắt lập tức thanh minh, tất cả cảnh vật lúc này mới hiện lên rõ ràng trước mắt, tôi mới nhớ tới, lúc này mình vẫn ở bên trong đại viện Chung gia.

Chỉ là trên người sớm bị mồ hôi lạnh sũng nước, gió lạnh thổi qua, lạnh thấu tim, cánh tay vẫn cứ truyền đến từng trận đau nhức, quay đầu nhìn lại, thì ra là Chung Lương Hán ở một bên bắt lấy nắm tay tôi, bẻ cánh tay tôi lại, thần tình khẩn trương nhìn tôi.

Tiếng khóc trong phòng không biết đã yếu bớ từ lúc nào, Tiểu Bạch từ bên cạnh nhảy ra, cậu ta lại khoa tay múa chân một trận với cậu hai, lúc này Chung Lương Hán mới buông ra tay, tôi xoa cánh tay, đang muốn đặt câu hỏi, Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn tôi nói.

- Anh, vừa rồi anh bị trúng tà hả?

Tôi quơ quơ đầu, chỉ cảm thấy trong đầu trầm trầm, mở miệng nói.

- Vừa rồi làm sao vậy, tôi…

Tiểu Bạch nói.

- Vừa rồi anh giống như bị điên vậy, tròng mắt đỏ bừng, kêu anh nửa ngày anh cũng không phản ứng, vừa đứng lên thì đã muốn ra tay đánh người, may mà có chú hai em ở đây ra tay ngăn lại.

Trên người tôi không rét mà run, đánh cái rùng mình, hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, dường như đã loáng thoáng thấy chút gì đó. Không sai, chính là cái Sát Tự Quyết kia chọc họa, Cấm Pháp tầng thứ hai quả nhiên không bình thường, tôi chỉ là lần đầu tiên thi triển, thiếu chút nữa bị sát khí cùng thô bạo ẩn chứa bên trong Sát Tự Quyết làm choáng đầu, chiếm cứ tư duy ý thức.

Thật đáng sợ, khó trách tầng thứ hai đệ nhất cảnh giới, chỉ có một chữ thế này, hơn nữa ông nội đã ngàn dặn dò vạn dặn dò, nhất định phải thông hiểu đạo lí tầng thứ nhất mới có thể vận dụng tầng thứ hai, nghĩ đến nếu không phải tôi đã đạt tới loại trình độ này, phỏng chừng mới vừa dùng Sát Tự Quyết thì đã gặp phải phản phệ.

Mà vừa rồi, hẳn là đã chịu lão nhân qua đời kích thích, cùng bồi hồi áp lực dưới đáy lòng với tâm sự bối rối, mới dẫn phát ảnh hưởng mặt trái của Sát Tự Quyết.

Tôi hô hấp thật sâu, làm nỗi lòng mình bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, về sau nhất định phải ít dùng Sát Tự Quyết này một chút, cái thứ này nhìn thì như rất lợi hại, nhưng lại giống một cái quỷ hút máu, giống một cái ác ma. Chỉ là tôi rất rối rắm, nếu muốn tiếp tục tăng lên cảnh giới, khẳng định muốn lĩnh ngộ thật sâu bên trong Sát Tự Quyết, nếu ít dùng hoặc là không cần, như vậy thì còn tăng lên kiểu gì?

Ý niệm này chỉ ở trong lòng chợt lóe mà qua, tôi không có đi nghĩ nhiều, tôi sợ chính mình lại lâm vào trong cái loại cảnh giới kỳ quái đáng sợ này thêm lần nữa, vì thế quay đầu hỏi Tiểu Bạch.

- Sự tình an bài thế nào rồi?

Tiểu Bạch thấy tôi không có việc gì, cũng đặt mông ngồi xuống bậc thang, nhưng có thể là ngại quá lạnh, lại đứng lên, nói.

- Đều giao cho chú ba em bọn họ an bài, em cũng không hiểu, không thể không nói, phương diện này chú ba em đi làm vẫn tốt hơn hết.

Tôi gật đầu nói.

- Đúng vậy, lúc ông nội cậu gần đi, vẫn để chú ba cậu tiếp tục làm tộc trưởng, hẳn là cũng suy xét như vậy, hiện tại trừ chú ba cậu ra, đích xác không có những người khác càng thích hợp hơn, chỉ cần ông hai cùng với chú hai của cậu, có thể trong tầm tay ông ta, đồng thời nếu ông ấy cũng có thể hối cải, vẫn tương đối có lợi với Chung gia. Cũng không biết, trong lòng ông ta có ẩn giấu bí mật gì, mà mãi vẫn không chịu nói ra.

Tiểu Bạch nói.

- Cái này dễ làm, tí nữa em sẽ nói ông hai đánh cho chú ấy một trận, thì chú ấy sẽ nói ra thôi, dù sao ông nội của em cũng nói rồi, hai người bọn họ có thể tùy tiện xử lý chú ba mà, có thách thì chú ấy cũng không dám không thành thật.

Tôi nhịn không được cười, lắc đầu nói.

- Cái này là ông nội cậu an bài, tôi cũng không nói nhiều gì, tôi tin tưởng ông hai cậu cũng sẽ có phương pháp để cho ông ta phải khai ra hết.

Tiểu Bạch lại nói.

- Ông hai hả, ông ấy cũng đã hôn mê rồi, là em cùng với chú hai đưa ông ấy về phòng nghỉ, phỏng chừng cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nhưng mà đúng là ông hai em có biện pháp, hắc hắc, vừa rồi ông hai hạ Quỷ Ngữ Trùng cho chú ba rồi, chỉ cần chú ấy dám không nghe lời, dám không thành thật, ông hai em tùy thời đều có khả năng thu thập chú ấy.

Tôi nghe có chút mới mẻ, Tiểu Bạch cũng thật tốt miêu tả quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận vấn đề này, tôi hỏi Tiểu Bạch, kế tiếp có tính toán gì không, Tiểu Bạch nói, chờ ba ngày sau, liệu lý xong tất cả chuyện trong nhà rồi, thì sẽ cùng tôi cùng nhau trở về thành phố, ông nội cậu ta cũng nói rồi, sẽ để cho cậu ta đại biểu Chung gia rời núi.

Trong lời Tiểu Bạch tràn đầy tự hào, tôi lại thầm than một tiếng, Chung Vạn Sơn hẳn là rất rõ ràng, hai chữ rời núi này bao hàm ý nghĩa đặc biệt trầm trọng, xem ra về sau cuộc sống vô tâm không phổi của Tiểu Bạch hẳn là một đi không trở lại.

Hai người chúng tôi cứ thế mà ngồi ở đại viện Chung gia, Tiểu Bạch tựa vai tôi, hai người yên lặng lòng đầy tâm sự, nhìn phương đông dần dần le lói ánh sáng, một ngày mới, rất nhanh đã sắp bắt đầu.

 

0.07721 sec| 2430.125 kb